Chương 21: Bước Qua Bóng Tối
Không khí trong căn phòng dường như có sự thay đổi, dẫu vẫn còn căng thẳng, nhưng cũng không thiếu những ánh nhìn giao thoa giữa Hạ Dương và Lục Hàn. Dường như có một sự thay đổi trong mối quan hệ của họ, một sự kết nối mơ hồ đang dần hình thành giữa những khoảnh khắc im lặng.
Kể từ cuộc gặp với Trịnh Kiều, Hạ Dương bắt đầu cảm nhận sự thay đổi trong lòng mình. Những cảm xúc mà cậu chưa từng nghĩ sẽ xuất hiện, giờ đây lại đang lặng lẽ mọc lên từ sâu trong trái tim. Cậu biết mình không thể tách rời khỏi Lục Hàn, dù có đôi lúc cả hai không thể tránh khỏi những cuộc đối đầu gay gắt.
Một đêm, khi mọi thứ đã lắng xuống và không gian chỉ còn lại ánh đèn mờ ảo, Hạ Dương ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Mặc dù những ký ức về cuộc chiến và sự tàn nhẫn vẫn đeo bám, nhưng trong lòng cậu, có một cảm giác bình yên lạ kỳ khi nghĩ đến Lục Hàn.
Cánh cửa phòng mở ra, Lục Hàn bước vào, nhẹ nhàng nhưng không thiếu sự mạnh mẽ. Hắn không nói gì, chỉ đứng im lặng, quan sát Hạ Dương.
“Cậu không mệt sao?” Lục Hàn lên tiếng, giọng hắn trầm thấp.
Hạ Dương mỉm cười nhẹ, không quay lại nhìn hắn. “Tôi không nghĩ là mình sẽ mệt vì những chuyện này. Chỉ là đôi khi, tôi tự hỏi, nếu mọi thứ kết thúc sớm hơn… liệu chúng ta có thể sống một cuộc sống bình thường không?”
Lục Hàn đứng lặng, ánh mắt dừng lại trên bóng dáng Hạ Dương. Có lẽ, hắn cũng đã từng tự hỏi điều đó trong những khoảnh khắc yên tĩnh nhất của mình. Nhưng hắn không thể đáp lại ngay lập tức. Hắn biết, con đường họ đã chọn không thể quay lại, nhưng trái tim hắn cũng có những nỗi băn khoăn chưa thể giải đáp.
Lúc này, Hạ Dương quay lại nhìn hắn, ánh mắt hai người giao nhau trong một khoảnh khắc dài. Không có lời nói nào, nhưng lại có một sự thấu hiểu trong đó. Cậu bước lại gần Lục Hàn, khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp. Hạ Dương cảm nhận được sự căng thẳng từ cơ thể hắn, nhưng cũng có một điều gì đó dịu dàng trong ánh mắt của Lục Hàn.
“Lục Hàn...” Hạ Dương khẽ gọi tên hắn, giọng cậu mềm mỏng hơn bao giờ hết. “Anh không bao giờ nói ra, nhưng tôi biết… anh cũng có những lo lắng, phải không?”
Lục Hàn không trả lời ngay, nhưng hắn đưa tay lên, nhẹ nhàng vén những sợi tóc rối trên trán Hạ Dương. Một cử chỉ đơn giản, nhưng lại chứa đựng vô vàn cảm xúc chưa thể nói thành lời. Hắn mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng, lần đầu tiên không còn sự lạnh lùng.
“Em nghĩ tôi không lo lắng sao?” Lục Hàn cuối cùng cũng lên tiếng, giọng hắn có chút nghẹn ngào. “Tôi chỉ không muốn em phải chịu tổn thương thêm lần nữa. Nhưng có lẽ tôi đã sai…”
Những lời nói của Lục Hàn như một tia sáng xuyên qua bóng tối, vén mở những cảm xúc đã bị giấu kín từ lâu. Hạ Dương không nói gì, chỉ bước lại gần hơn và đặt tay lên vai hắn.
“Cảm ơn anh,” Hạ Dương thì thầm. “Dù sao, tôi cũng không hối hận vì đã đi cùng anh.”
Lục Hàn cảm thấy trái tim mình như một cơn sóng vỗ, không thể kiểm soát. Hắn nghiêng đầu, đôi mắt hắn tràn đầy cảm xúc mà hắn chưa từng để ai thấy trước đây. Hắn đưa tay ôm lấy Hạ Dương, kéo cậu vào lòng mình. Một hành động đơn giản, nhưng lại như một sự an ủi mà cả hai đều cần trong suốt thời gian qua.
“Đừng lo,” Lục Hàn thì thầm vào tai cậu. “Dù có thế nào, tôi sẽ bảo vệ em.”
Những lời đó như một lời hứa ngọt ngào, xoa dịu những nỗi lo âu trong lòng Hạ Dương. Cậu nhắm mắt lại, cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể Lục Hàn, cảm giác như tất cả mọi thứ xung quanh chỉ còn lại sự bình yên giữa hai người.
Dù con đường phía trước có bao nhiêu khó khăn, Hạ Dương biết rằng ít nhất, trong khoảnh khắc này, cậu không còn đơn độc.
ns3.145.85.3da2