Chương 15: Dây Cương Trong Tay Ai?
Hạ Dương không vội kiểm tra chiếc USB. Cậu biết, một khi mở nó ra, có lẽ cậu sẽ không còn đường lui. Vậy nên cậu cứ thong thả, nhấm nháp chút cà phê còn lại, đôi mắt lặng lẽ quan sát xung quanh.
Quán cà phê này không lớn, nhưng đủ ấm cúng. Bên ngoài cửa kính, dòng người vẫn tấp nập qua lại. Ai cũng có câu chuyện của riêng mình, ai cũng đang chạy theo những mục tiêu của họ. Nhưng cậu thì khác.
Cậu đang chơi một ván cờ.
Và vấn đề là—cậu không chắc ai mới là người cầm cương.
Hai tiếng sau, Hạ Dương về đến căn hộ của mình. Căn hộ nhỏ, nằm trên tầng cao của một chung cư cũ. Đèn đường ngoài kia nhấp nháy lập lòe, phản chiếu trên cửa kính.
Cậu cắm chiếc USB vào laptop.
Một thư mục hiện ra, chỉ có một tệp duy nhất. Cậu nhấp vào.
Màn hình lập tức hiện lên một đoạn video.
Trong video, người đàn ông bị trói trong căn phòng tối. Đúng như trong bức ảnh mà Lục Hàn đưa cho cậu. Nhưng lần này, có âm thanh.
Giọng hắn run rẩy. "Tôi… tôi không biết gì cả! Xin các người tha cho tôi!"
Một giọng nói khác vang lên. "Vậy sao? Thế cái này là gì?"
Cảnh quay thay đổi—một tập tài liệu bị quăng lên bàn.
Hạ Dương nheo mắt. Cậu phóng to màn hình, nhìn kỹ từng dòng chữ.
Danh sách tên. Số tài khoản. Các khoản giao dịch khổng lồ.
Cậu nhanh chóng nhận ra những cái tên này đều không xa lạ—một số quan chức, một số doanh nhân có tiếng trong ngành bất động sản, thậm chí có cả người trong giới cảnh sát.
"Chết tiệt…"
Cậu không thể đoán được điều này sẽ dẫn đến đâu, nhưng cậu biết một điều chắc chắn—đây không phải một trò đùa.
Một giọng nói khác trong video vang lên, trầm thấp và nguy hiểm.
"Cậu chắc chắn là không biết gì sao?"
Tiếp theo là một tiếng rên rỉ đau đớn. Người đàn ông bị trói run rẩy như một con mồi đang hấp hối.
Rồi video đột ngột dừng lại.
Hạ Dương ngả người ra ghế, xoa nhẹ thái dương.
Cậu đã nhúng tay vào chuyện lớn hơn mình tưởng.
Và vấn đề là—cậu không thể rút ra nữa.
Ba ngày sau.
Lục Hàn ngồi trên sofa, tay cầm ly rượu, ánh mắt trầm tĩnh nhìn Hạ Dương.
"Hài lòng với những gì cậu tìm được chứ?"
Hạ Dương khoanh tay, dựa người vào kệ sách. "Không. Tôi chỉ thấy tò mò hơn thôi."
Lục Hàn bật cười. "Vậy thì cậu đã đi đúng hướng rồi."
Hạ Dương nghiêng đầu nhìn hắn. "Anh định làm gì với mớ thông tin này?"
Lục Hàn đặt ly rượu xuống, ánh mắt hơi nheo lại. "Có những người không nên tồn tại trên thế giới này quá lâu."
Hạ Dương cười nhạt. "Anh không sợ động vào sai người sao?"
Lục Hàn đáp lại bằng một câu nhẹ bẫng: "Tôi chưa bao giờ đặt cược mà không có đường lui."
Hạ Dương im lặng trong giây lát. Rồi cậu cười, bước đến gần hơn.
"Vậy tôi cũng không nên chơi mà không có lá bài tẩy."
Cậu cúi xuống, rút từ trong túi áo ra một chiếc USB khác, đặt lên bàn.
Lục Hàn nhìn cậu, ánh mắt sắc bén hơn. "Đây là gì?"
Hạ Dương nhếch môi. "Tôi không chỉ tìm hiểu về người đàn ông kia. Tôi cũng tìm hiểu về những người đang điều khiển trò chơi này."
Cậu hạ giọng, chậm rãi nói từng chữ.
"Và tôi nghĩ… anh cũng không phải ngoại lệ."
Không khí trong phòng đột ngột trở nên căng thẳng.
Cả hai đều đang đặt cược.
Và câu hỏi lớn nhất lúc này là—ai mới thực sự cầm dây cương?
ns3.137.202.126da2