Chương 20: Những Con Cờ Bị Bỏ Lại
Cái lạnh của đêm như một lớp vỏ bọc bao quanh không gian, khiến cho mọi âm thanh trở nên tĩnh lặng đến mức bất thường. Cả Hạ Dương và Lục Hàn đều cảm nhận được sự căng thẳng đang từ từ bao phủ họ. Mỗi bước đi, mỗi quyết định đều mang theo trọng trách của hàng ngàn mảnh ghép mà họ đã đặt cược vào trò chơi này.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên le lói qua khe cửa, Hạ Dương đã đứng trước gương, khuôn mặt lạnh lùng phản chiếu lại sự mệt mỏi trong đôi mắt. Dù sao, trò chơi này cũng đã đi đến hồi kết, và cậu biết rằng sẽ không có đường quay lại. Chỉ có thể tiến về phía trước.
Lục Hàn xuất hiện ngay sau đó, không một lời chào hỏi. Hắn mang theo sự nghiêm túc trong từng bước đi, mỗi cử chỉ của hắn đều cho thấy sự chuẩn bị hoàn hảo cho kế hoạch tiếp theo.
“Chúng ta phải bắt đầu từ sáng nay,” Lục Hàn nói, giọng hắn đều đều nhưng đầy quyết đoán. “Mảnh ghép cuối cùng sẽ là chìa khóa để kết thúc trò chơi này.”
“Nhưng chúng ta không thể hành động quá vội vã,” Hạ Dương đáp, ánh mắt cậu vẫn đầy suy tư. “Nếu chỉ một sai lầm, tất cả sẽ sụp đổ.”
Lục Hàn quay lại nhìn cậu, ánh mắt lạnh lùng không một chút dao động. “Vậy thì em cần phải tỉnh táo. Mọi thứ sẽ diễn ra theo kế hoạch. Chúng ta sẽ kiểm soát tất cả.”
Cả hai im lặng trong vài phút, không khí dường như càng trở nên ngột ngạt. Những gì họ đang lên kế hoạch không phải là những bước đi đơn giản, mà là sự đánh đổi lớn lao. Hạ Dương không thể không tự hỏi liệu họ có thực sự nắm trong tay quyền kiểm soát, hay chỉ là những con cờ bị kéo đi trong trò chơi của chính mình.
Bước ngoặt đến nhanh chóng.
Chiều hôm đó, họ đã đứng trong bóng tối, trong một căn phòng kín đáo, chuẩn bị cho cuộc gặp mặt quan trọng. Trịnh Kiều sẽ là người mà họ phải đối diện lần này. Nhưng mọi thứ không đơn giản như dự tính.
Khi Trịnh Kiều bước vào phòng, sự hiện diện của anh làm không gian trở nên nặng nề. Anh không tỏ ra ngạc nhiên, không có chút gì gọi là sợ hãi. Anh đã nhận ra có điều gì đó không ổn từ lâu, và giờ đây, ánh mắt anh nhìn vào Hạ Dương và Lục Hàn lại càng thăm dò, không hề thiếu cảnh giác.
“Các người muốn gì?” Trịnh Kiều lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng, nhưng không thiếu phần thách thức.
Lục Hàn mỉm cười nhạt. “Chúng tôi chỉ muốn một cuộc trao đổi. Anh đã đi qua quá nhiều con đường rồi, đến lúc phải đối diện với những lựa chọn của mình.”
Hạ Dương không lên tiếng, chỉ im lặng quan sát. Cậu cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, cảm giác như họ đang đứng trên một ngưỡng cửa mà chỉ cần một sai lầm, mọi thứ sẽ sụp đổ.
Trịnh Kiều không trả lời ngay. Anh đứng đó, ánh mắt giao thoa giữa hai người, rồi lại quay về phía cửa, như thể đang cân nhắc những lựa chọn của mình.
“Các người thật sự nghĩ rằng có thể dễ dàng điều khiển tôi?” Trịnh Kiều cuối cùng cũng lên tiếng, đôi mắt ánh lên một tia sắc bén. “Tôi không phải là con cờ trong trò chơi của các người.”
Hạ Dương hơi mỉm cười, nhưng nụ cười đó chẳng thể nào che giấu đi sự căng thẳng trong lòng. Cậu biết rõ Trịnh Kiều không phải là người dễ bị thao túng, nhưng đây là lúc phải lựa chọn. Lựa chọn giữa sự sống và cái chết, giữa việc giữ lại cái tôi hay để mình trở thành phần tử trong cuộc chiến không hồi kết này.
Lục Hàn vẫn giữ vững vẻ mặt lạnh lùng. “Chúng ta chỉ đang chơi một trò chơi, Trịnh Kiều. Và như em thấy đó, trong trò chơi này, không phải ai cũng có thể thắng.”
Câu nói của Lục Hàn như một lời thách thức, nhưng cũng là lời khẳng định rằng, họ đã đi quá sâu để quay lại. Hạ Dương cảm thấy tim mình đập mạnh hơn một chút. Cậu đã nghĩ đến viễn cảnh này từ lâu, nhưng giờ đây, khi nó đến gần hơn bao giờ hết, cậu không biết liệu mình có đủ can đảm để bước tiếp hay không.
Trò chơi chưa kết thúc.
Trong phút chốc, một sự im lặng bao trùm không gian. Họ đều biết rằng, giờ đây mọi thứ đã vượt quá tầm kiểm soát. Trịnh Kiều, Lục Hàn, Hạ Dương – tất cả họ đều là những quân cờ trong một ván cờ mà chỉ có một người cuối cùng sẽ chiến thắng.
Nhưng liệu ai sẽ là người chiến thắng? Và cái giá phải trả có xứng đáng với những gì họ đã đánh đổi?
ns3.145.85.3da2