Chương 10: Dưới Tán Rừng, Bên Dòng Suối Nhỏ
Một năm đã trôi qua kể từ ngày Thiên Lam đặt chân đến căn nhà gỗ giữa cánh đồng hoa.
Bốn mùa thay lá, vườn rau đã đầy ắp sắc xanh, hoa nở rực rỡ quanh hiên nhà, và cuộc sống của cô đã trở nên bình lặng hơn bao giờ hết. Trong suốt khoảng thời gian ấy, Minh Vũ – cậu hàng xóm có nụ cười dịu dàng và đôi mắt trong veo – đã trở thành người bạn đồng hành quen thuộc của cô.
Họ cùng nhau làm vườn, chăm mèo, hái rau, sửa hàng rào, đôi lúc là ngồi thảnh thơi uống trà hoa cúc và nói chuyện vu vơ về mây trời. Không ai nói ra điều gì hơn. Không ai nghĩ xa. Nhưng mỗi lần Minh Vũ nhìn cô cười, đôi tai cậu lại ửng đỏ một cách đáng ngờ.
Sáng hôm đó, trời trong đến lạ. Nắng rọi qua kẽ lá như những dải lụa vàng óng. Mạch Nha thì đang ngủ say dưới bậu cửa, còn Thiên Lam thì ngồi gói bánh ngọt cho chuyến dã ngoại nhỏ trong rừng – ý tưởng bốc đồng nảy ra từ hôm trước, khi cả hai thấy nắng đẹp và rủ nhau đi tìm “nơi chưa ai từng đến”.
Họ bắt đầu chuyến đi với một ba lô gọn nhẹ, vài món ăn vặt, nước lọc và một cái bạt nhỏ để ngồi nghỉ. Minh Vũ đeo ba lô giúp cô, còn cô thì mang theo cuốn sổ tay và máy ảnh.
Tiếng lá xào xạc dưới chân, hương gỗ mục và cỏ dại khiến cả hai như đang lạc vào một thế giới khác. Không ai nói gì nhiều, chỉ là cùng nhau bước đi, thỉnh thoảng dừng lại để nhìn một cây nấm nhỏ mọc bên gốc cây, hay nghe một chú chim ríu rít trên cao.
Đến khi họ bước qua một dốc đá phủ rêu xanh, khung cảnh trước mắt khiến cả hai cùng sững lại.
Một dòng suối nhỏ hiện ra, trong vắt như gương, uốn lượn dưới bóng cây rừng. Ánh nắng chiếu xuống mặt nước lấp lánh, vài chú cá nhỏ bơi lượn giữa những tảng đá rêu phủ. Âm thanh róc rách của nước khiến người ta thấy nhẹ lòng.
"Đẹp quá..." – Thiên Lam khẽ nói, mắt sáng lấp lánh như một đứa trẻ vừa phát hiện ra kho báu.
Minh Vũ mỉm cười, nhẹ nhàng đặt ba lô xuống đất: "Chúng ta nghỉ ở đây một chút nhé."
Họ trải bạt dưới một gốc cây lớn, ngồi cạnh nhau trong im lặng, chỉ có tiếng nước chảy và gió thổi qua kẽ lá. Một cảm giác yên bình đến mức không ai muốn phá vỡ.
Sau một lúc, Thiên Lam cởi giày, xắn quần lên rồi bước xuống suối. Nước lạnh ngắt làm cô bật cười, tiếng cười trong veo vang vọng giữa rừng cây. Minh Vũ nhìn theo cô, khóe môi khẽ cong lên.
“Cậu không xuống à?” – cô quay lại hỏi.
Minh Vũ lúng túng một chút rồi cũng cởi giày, chậm rãi bước xuống. “Lạnh thật đấy,” – cậu rùng mình nhưng vẫn không ngừng cười.
Hai người nghịch nước như hai đứa trẻ. Có lúc Thiên Lam vốc nước hắt lên người cậu, khiến cậu hét nhẹ rồi cười sặc sụa. Có lúc cả hai cùng cúi nhìn những hòn đá nhỏ dưới lòng suối, tay chạm tay một cái, vội rụt lại, mặt ai cũng hơi đỏ.
Khi đã thấm mệt, họ ngồi cạnh nhau trên bờ đá. Gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi rừng mát lành. Minh Vũ ngồi im, ngón tay khẽ chạm vào một chiếc lá rơi trên vai Thiên Lam.
"Thiên Lam này..." – cậu bắt đầu, rồi dừng lại.
Cô quay sang nhìn, mắt long lanh trong ánh chiều tà. "Sao thế?"
"...Không có gì đâu," – Minh Vũ cười nhẹ, đôi má lại ửng hồng. “Chỉ là… tớ thấy thật may mắn vì đã gặp cậu.”
Thiên Lam không nói gì, nhưng tim cô khẽ nhói một nhịp. Nhẹ thôi. Như một cánh hoa rơi giữa mùa xuân đang nở.
(Chương 10 – Hết)
ns18.191.194.2da2