Tiếng còi xe inh ỏi, dòng người hối hả lướt qua nhau như những bóng mờ vội vã, ánh đèn neon rực rỡ nhưng lạnh lẽo... tất cả những thứ này đã trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của Thiên Lam suốt bao năm qua.
Nhưng giờ đây, cô đã không còn thuộc về nơi này nữa.
Chiếc vali màu nâu nhỏ gọn nằm yên vị bên cạnh chiếc ghế gỗ ở sân ga, còn Thiên Lam thì đang ngồi đó, nhìn dòng người qua lại với một ánh mắt xa xăm. Cô đã từng nghĩ thành phố này là cả thế giới, rằng nếu rời khỏi đây, cô sẽ lạc lối. Nhưng giờ phút này, khi đứng trước quyết định của mình, cô lại thấy nhẹ nhõm đến kỳ lạ.
Chuyến tàu lăn bánh rời thành phố vào một buổi chiều mùa thu. Cửa kính phản chiếu một khuôn mặt có chút tiều tụy nhưng ánh mắt lại chứa đầy sự mong đợi. Thiên Lam khẽ tựa đầu vào ghế, nhắm mắt lại, cảm nhận nhịp rung nhè nhẹ của con tàu.
Một hành trình mới đã bắt đầu.
51Please respect copyright.PENANAoIqTKNmrvj
Căn nhà gỗ nhỏ nằm giữa cánh đồng hoa dại, cách thị trấn gần nhất hơn hai mươi cây số. Khi người chủ cũ dẫn cô đến xem nơi này, cô đã yêu nó ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ngôi nhà không quá lớn, tường gỗ sẫm màu, mái ngói đã nhuốm màu thời gian, nhưng lại mang một vẻ ấm áp đến lạ. Những khung cửa sổ rộng mở ra khu vườn nhỏ, nơi có hoa cúc vàng rực, hoa oải hương tím ngát và những dây thường xuân leo phủ kín một góc tường. Xa xa là những cánh đồng hoa bát ngát, trải dài đến tận đường chân trời.
Thiên Lam đặt tay lên nắm cửa, cảm giác như mình đang bước vào một thế giới khác. Một thế giới chỉ có cô và thiên nhiên.
Căn nhà đã lâu không có người ở, một lớp bụi mỏng phủ lên bàn ghế, mùi gỗ cũ và cỏ dại phảng phất trong không khí. Cô không cảm thấy khó chịu, ngược lại, trong lòng lại dâng lên một cảm giác an yên kỳ lạ.
Công việc đầu tiên khi bắt đầu cuộc sống mới này, chính là dọn dẹp.
Thiên Lam kéo tay áo lên, mở toang hết cửa sổ để ánh nắng và gió ùa vào, rồi cầm lấy chổi quét sạch từng ngóc ngách. Mỗi lần lau đi lớp bụi trên bàn ghế, cô cảm thấy như đang lau đi những muộn phiền cũ kỹ của chính mình.
Sau một ngày bận rộn, khi mọi thứ đã dần trở nên gọn gàng, cô đứng giữa căn phòng khách, hít một hơi thật sâu. Không gian tràn ngập hương thơm của gỗ và cỏ xanh, nhẹ nhàng và thư thái.
Buổi tối hôm đó, cô nấu một bữa ăn đơn giản: một bát cháo nóng, một đĩa rau xào, và một ly trà hoa cúc. Ngồi trên chiếc ghế gỗ cạnh cửa sổ, lặng lẽ ngắm bầu trời đầy sao, Thiên Lam nhận ra đã lâu rồi mình mới có một bữa ăn thực sự an yên như thế này.
Không còn tiếng chuông điện thoại réo liên tục, không còn những cuộc họp kéo dài đến kiệt sức, không còn ánh sáng chói mắt của màn hình máy tính… Chỉ có cô, đêm yên tĩnh, và tiếng côn trùng râm ran trong những bụi cỏ ngoài hiên.
Lần đầu tiên sau rất nhiều năm, Thiên Lam cảm thấy trái tim mình bình yên đến vậy.
51Please respect copyright.PENANAZMHRCuj6MZ