Chương 13: Manh Mối Trong Bóng Tối
Không còn là những kẻ hoảng loạn chạy trốn khỏi sự kinh dị vô định, lần này Việt, Duy và Lan đứng giữa khu rừng với một suy nghĩ rõ ràng hơn: phải tìm ra sự thật.
Việt bước lên trước, giọng chắc nịch:
Chúng ta đã thoát khỏi căn nhà gỗ, nhưng chưa thoát khỏi khu rừng này. Lời nguyền có thể chỉ là phần nổi của một bí mật lớn hơn.
Duy gật đầu, đôi mắt ánh lên sự sắc sảo:
Tao có cảm giác những gì tụi mình thấy chỉ là một phần của câu chuyện. Ông Quang đã nói "Tao là nạn nhân tiếp theo". Điều đó có nghĩa là còn những nạn nhân khác trước ông ấy.
Lan, lúc này đã bình tĩnh hơn, lùi lại một bước, đưa mắt nhìn quanh:
Nếu vậy… ta phải tìm cách xác nhận danh tính của những người đã biến mất ở đây. Nếu có một quy luật nào đó, nó sẽ giúp chúng ta dự đoán được ai có thể là mục tiêu tiếp theo.
Việt nhìn về phía căn nhà gỗ đổ nát phía sau họ, nơi họ vừa thoát ra. Cậu nheo mắt:
Căn nhà đó có thể đã tồn tại ở đây hàng chục năm. Nhưng tại sao không ai nhắc đến nó? Không ai trong làng biết hoặc đề cập đến nó?
Duy siết chặt nắm tay:
Có thể là do sợ hãi. Hoặc có ai đó đã cố tình che giấu sự tồn tại của nó.
Cả ba trầm mặc vài giây, trước khi Lan lên tiếng:
Nếu muốn tìm hiểu về những vụ mất tích, chúng ta phải quay lại làng. Còn một nơi có thể chứa thông tin…
Việt quay sang nhìn cô:
Nơi nào?
Lan nuốt nước bọt, rồi nói rõ ràng:
Văn khố của làng. Nơi lưu trữ hồ sơ về dân cư, lịch sử, và… những vụ án chưa có lời giải.
Cả ba nhìn nhau, biết rằng cuộc điều tra thực sự mới chỉ bắt đầu.
ns18.190.207.221da2