Chương 11: Cái Giá Của Sự Thật
Tiếng cười quỷ dị vang vọng trong căn phòng kín, hòa vào nhịp thở gấp gáp của ba người trẻ tuổi. Lời nguyền "một mạng đổi một mạng" như một bản án tử treo lơ lửng trên đầu họ, khiến mọi giác quan căng thẳng đến cực điểm.
Việt siết chặt con dao rỉ sét, từng giọt mồ hôi lạnh toát chảy dọc sống lưng. Cậu liếc nhìn Lan và Duy. Cả hai đều trắng bệch, ánh mắt lộ rõ sự tuyệt vọng.
Chúng ta… không thể giết nhau được. - Lan nghẹn ngào, giọng lạc đi vì sợ hãi.
Duy nghiến răng, đấm mạnh xuống bàn:
Phải có cách khác! Chắc chắn phải có cách khác!
Việt nhìn xung quanh, cố gắng giữ bình tĩnh. Cậu quay lại tấm phù điêu trên tường, nơi hình ảnh người đàn ông bị treo cổ vẫn mở to mắt như muốn nói điều gì. Cậu chợt nhận ra điều bất thường.
Không đúng! - Việt thì thào. - Đây không phải là một nghi thức giết người để tế lễ. Đây là một thử thách!
Lan và Duy giật mình nhìn cậu. Việt vội vàng tiếp tục:
Nếu lời nguyền này thực sự yêu cầu mạng sống để đánh đổi, thì lẽ ra… những kẻ bị nhốt trước đây đã phải chết hết rồi. Nhưng nếu đây chỉ là một trò lừa tâm lý, nó chỉ đang muốn chúng ta hoảng loạn và tự sát!
Duy mở to mắt:
Ý mày là… nó không giết chúng ta, mà chỉ khiến chúng ta tự giết nhau?!
Lan rùng mình. Việt gật đầu, giọng chắc chắn hơn:
Đúng! Nếu thực sự phải có một mạng đổi một mạng, thì đáng lẽ lúc trước ông Quang đã phải giết ai đó để sống sót, nhưng thay vào đó, ông ta chỉ trốn trong căn nhà này suốt 10 năm. Có lẽ… ông ta cũng từng đối mặt với thử thách này, nhưng thay vì giết người, ông ta đã chọn cách sống sót bằng cách khác.
Lan rùng mình, giọng run rẩy:
Nhưng nếu mày đoán sai thì sao…? Nếu… nếu thực sự cần một người chết thì sao…?
Việt nuốt nước bọt, cố gắng che giấu sự sợ hãi của chính mình. Cậu quay lại nhìn bức phù điêu, tập trung vào đôi mắt trừng trừng của người đàn ông bị treo cổ. Trong một khoảnh khắc, cậu thấy… mí mắt bức tượng hơi nhúc nhích.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống cậu.
Nó… đang nhìn chúng ta. - Việt thì thầm.
Duy và Lan nín thở, không dám chớp mắt. Trong bóng tối, bức phù điêu dần hé miệng, một giọng nói khàn đục vang lên:
Sự thật… luôn có cái giá của nó…
Rồi bức phù điêu vỡ toang, lộ ra một lối đi bí mật phía sau!
Không ai kịp suy nghĩ, Duy túm lấy tay Lan và Việt, kéo họ chạy về phía trước. Đường hầm chật hẹp, hai bên tường khắc đầy những dòng chữ kêu cứu bằng máu. Không khí mỗi lúc một lạnh hơn, bóng tối mỗi lúc một dày đặc.
Đột nhiên, một cánh tay khô quắt từ trong vách tường thò ra, tóm lấy chân Việt!
Cậu hét lên, ngã nhào xuống sàn. Từ trong bóng tối, những bàn tay khác bắt đầu xuất hiện, chộp lấy ba người. Những giọng nói thì thầm vang lên:
Đừng đi… Ở lại với chúng ta…
Lan hét lên trong hoảng loạn, giãy giụa thoát khỏi bàn tay lạnh lẽo. Duy quay lại, kéo mạnh Việt ra khỏi sự bám víu của những linh hồn chết chóc.
CHẠY NGAY!
Ba người lao về phía trước, nơi ánh sáng mờ nhạt đang le lói ở cuối đường hầm. Đúng lúc đó, từ phía sau vang lên một tiếng gầm gừ khủng khiếp, khiến cả ba khựng lại.
Một bóng đen khổng lồ xuất hiện trong đường hầm.
Nó không còn là những bộ xương khô di động nữa.
Nó là thứ gì đó khác.
Một thực thể quái dị, méo mó, với hàng trăm khuôn mặt chồng chất lên nhau. Những gương mặt này… đều là nạn nhân của lời nguyền, đang méo mó gào thét trong đau đớn. Những cánh tay dài ngoằng của nó vươn ra, bấu vào vách tường, thân hình gớm ghiếc lắc lư trong bóng tối.
Việt nghẹn thở, chân run lên bần bật.
Chạy không kịp nữa rồi… - Duy thì thào, mắt dán chặt vào con quái vật.
Lan bật khóc, tuyệt vọng:
Bây giờ thì sao?!
Việt hít một hơi sâu, nhìn về phía ánh sáng cuối đường hầm. Cậu quay sang hai người bạn, giọng đầy quyết tâm:
Chúng ta phải đối mặt với nó. Phải phá giải lời nguyền ngay bây giờ!
Bóng tối rùng mình.
Con quái vật gầm lên.
Và cuộc chiến sinh tồn thực sự… bắt đầu.
ns3.145.175.141da2