Chương 24: Tương Lai Đang Đợi
Nhiều năm trôi qua, Minh Khang lớn lên trong vòng tay yêu thương của Gia Bình và Trí Lâm. Cậu bé không chỉ thừa hưởng tính cách nghịch ngợm từ hai ông bố mà còn có một trái tim nhân hậu và trí thông minh sắc sảo. Từ nhỏ, cậu đã quen với cảnh hai ba đấu khẩu suốt ngày, nhưng cũng chính ánh mắt dịu dàng mà họ dành cho nhau khiến cậu hiểu rằng, tình yêu không chỉ là những lời ngọt ngào mà còn là sự đồng hành bền bỉ qua năm tháng.
Một buổi tối, khi cả nhà quây quần bên bàn ăn, hương vị món canh nóng hổi lan tỏa trong không khí. Minh Khang lặng lẽ nhìn hai ba mình – một người thì đang tranh từng miếng sườn với cậu, một người thì chỉ ngồi lắc đầu cười bất lực – rồi bỗng nhiên đặt đũa xuống, chớp mắt tò mò:
"Ba Bình, ba Lâm, hai ba yêu nhau từ bao giờ vậy?"
Câu hỏi khiến không gian như chững lại trong chốc lát. Gia Bình đang nhồm nhoàm nhai miếng sườn, suýt nữa làm rơi xuống chén cơm. Anh ho khan, liếc sang Trí Lâm cầu cứu, nhưng người kia lại ung dung nhấp một ngụm canh, dường như đã đoán trước được câu hỏi này.
"Ờm... cái này..." Gia Bình gãi đầu, suy nghĩ một lúc lâu mà không biết trả lời thế nào.
Trí Lâm mỉm cười, nhẹ nhàng đặt đũa xuống, giọng điềm đạm nhưng không kém phần trêu chọc: "Từ lúc ba Bình còn làm mấy trò ngu ngốc, còn ba Lâm thì ngồi cười trêu chọc thôi."
Minh Khang chớp mắt đầy thích thú. Cậu chống cằm, hỏi tiếp: "Vậy ai tỏ tình trước?"
Gia Bình và Trí Lâm nhìn nhau, như thể đang thách thức đối phương lên tiếng trước. Cuối cùng, Gia Bình đắc ý vỗ ngực: "Tất nhiên là ba Lâm rồi! Lúc nào ba ấy cũng giả bộ lạnh lùng nhưng thật ra thích ba từ lâu lắm!"
Trí Lâm bật cười, lắc đầu đầy bất lực: "Ừ, nhưng cũng nhờ vậy mà ba mới nhận ra, có những người ngốc đến mức không chịu hiểu tình cảm của mình, phải để người khác nhắc nhở suốt."
Minh Khang cười khúc khích, đôi mắt ánh lên niềm vui. Cậu không cần nghe quá nhiều để hiểu rằng, dù hai ba có trêu chọc nhau bao nhiêu lần đi nữa, thì trong lòng họ, đối phương vẫn luôn là người quan trọng nhất.
Lớn lên trong một gia đình không giống những khuôn mẫu thông thường, Minh Khang chưa bao giờ thấy lạc lõng hay khác biệt. Vì cậu biết rằng, hạnh phúc không nằm ở việc một gia đình trông như thế nào, mà ở cách những người trong đó yêu thương nhau ra sao.
Gia Bình xoa đầu Minh Khang, bật cười: "Sao, tính hỏi để sau này tán ai à?"
Minh Khang bĩu môi: "Không có nha! Nhưng con thấy người ta hay nói yêu nhau là phải lãng mạn, phải tặng hoa tặng quà. Còn hai ba... chẳng thấy vậy bao giờ."
Trí Lâm nhướng mày: "Ai bảo? Mỗi ngày ba Bình đều tặng ba một món quà đấy."
Gia Bình ngớ người: "Hả? Là gì?"
Trí Lâm cười cười, chậm rãi nói: "Là những trận cười mỗi ngày."
Gia Bình sững lại một lúc, rồi bật cười to. Minh Khang cũng cười theo.Bên ngoài, bầu trời đã bắt đầu lấp lánh những vì sao. Một gia đình nhỏ, ba con người, nhưng tình yêu thì vô cùng lớn. Cuộc đời là một hành trình dài, nhưng chỉ cần có những người ta yêu thương bên cạnh, thì tương lai, dù ra sao đi nữa, vẫn luôn đáng để chờ đợi.15Please respect copyright.PENANACt0wVs9zb6
15Please respect copyright.PENANAYY2qH64LaD
-Hết-15Please respect copyright.PENANA1yISMHyOlp
Thánh sì kiu mọi người đã theo dõi truyện của Mp nhé !!!!!!!!15Please respect copyright.PENANAeAOnzrAs0X
Iu e-vờ-ri-oen lắm <33315Please respect copyright.PENANA9WzWpcjR0r
hehehe :)))))))15Please respect copyright.PENANAmmxMlk34NX
15Please respect copyright.PENANAbnQczgLYWM