□□□103Please respect copyright.PENANA3GNMpFKaHQ
Anh nghĩ anh không có cuộc đời, vì anh nắm trong tay quá nhiều cuộc đời, rồi bắt đầu có cảm giác rằng anh không thật sự sở hữu một cái nào của riêng mình. Nó giống như, chỉ đang cầm nó hộ cho người khác vậy.103Please respect copyright.PENANA9k1144RoRE
Anh lại chết, một lần nữa. Hôm qua anh chết vì bị tàu điện tông. Anh nhớ máu anh bắn tung tóe với ánh mắt kinh hãi của những người đang chờ tàu chỉ chú ý vào khung cảnh buồn nôn trước mặt. Nhưng anh nhìn nhiều rồi. Quen rồi. Anh chẳng màng đến nữa. Nhưng anh vẫn sợ máu. Chưa quen.103Please respect copyright.PENANATCZwepyurx
Anh chết, rồi anh lại tỉnh dậy, cứ như thế, lặp đi lặp lại. Chúa Trời không chấp nhận anh, cứ để anh đi qua đi lại giữa vòng luân hồi.103Please respect copyright.PENANAUMUsWexwKr
Anh mở mắt ra, là em. Đôi mắt đỏ thẫm đến sâu thẳm kia đang nhìn xuống anh. Mặt đối mặt. Ồ, hôm nay anh được về nhà. Anh nhéo má. Không có gì thay đổi. Vẫn là em. Anh lấy tay sờ lên đầu mình. Cái sừng cứng với cái ăng ten kia nhô lên. Chúng nó lại trở về với anh rồi.103Please respect copyright.PENANAa87lVrqkUz
"Chào anh."103Please respect copyright.PENANA4tj2z4K0yD
Em nói. Giọng em nhẹ nhàng nhưng có chút bông đùa. Anh thích nghe nó. Thích nghe em nói. Anh cũng muốn chào lại em. Nhưng em hình như lại không thích nghe anh nói. Em vội hỏi anh.103Please respect copyright.PENANAb7t0QotVmU
"Hôm qua anh chết như thế nào ? Có đau không ? Có sợ không ?"103Please respect copyright.PENANAyAOccfRHJr
Người thường sẽ không bao giờ hỏi những câu như thế. Nhưng chúng ta ở đây, chẳng ai là người thường. Em vừa hỏi anh vừa cười khúc khích. Tông giọng của em cứ như muốn chọc tức anh. Nhưng anh quen nó rồi. Anh biết em lo cho anh. Em kì cục lắm. Nhưng cái kì cục của em mới làm anh thấy em thật bình thường. Bình thường biết bao giữa chốn vòng tròn cái chết hỗn loạn này. Ngoài kia ồn ào và choáng váng bao nhiều đều bị cái ôm của em gạt bỏ hết. Em thật ấm. Còn anh thì lạnh, lạnh ngắt, như chiếc tủ đông.103Please respect copyright.PENANAxmDGPmY3OC
Hôm nay anh được ở đây, được ở cạnh em. Nhưng ngày mai anh không biết. Chắc anh sẽ bị Sao sáng đấm xuyên qua bụng. Chắc anh sẽ bị Bảo Bình đẩy xuống tầng thượng. Rồi anh lại đến một nơi khác. Bọn họ, kể cả anh, kể cả em, cũng chỉ coi nó là tai nạn nhỏ. Như bị chó rượt phải và cắn một cái đau điếng vào chân. Nhưng anh vẫn không muốn. Anh ước. Ước rằng mình sẽ thoát khỏi nó, ước gì vòng tròn kia là vòng tròn hở. Để anh được chạy thục mạng về nhà và được nói một câu ba tiếng tử tế rằng, "Anh Về Rồi".103Please respect copyright.PENANA4C1AsxJgtq
Anh lại khóc, anh không biết anh khóc vì anh sợ, hay vì anh đang được ở đây với em. Anh chỉ biết khóc. Anh là đồ mít ướt. Anh ghét anh lắm. Nhưng em lại không nghĩ thế. Em bảo anh khóc là tốt vì anh nên rũ bỏ những mệt mỏi trong tâm mình, vì khi khóc mới thể hiện rằng anh không vô cảm. Đến lúc anh không khóc nữa mới là vấn đề. Anh khóc tiếp, khóc vì em nói xúc động quá, làm anh động lòng.103Please respect copyright.PENANAuRzPOzSCqT
Anh không bao giờ chắc chắn về khẳng định của mình. Bây giờ thì anh nghĩ hôm nay có vẻ là một ngày đẹp. Vì anh đang có em ở đây. Em sẽ không làm gì anh đâu chứ ?103Please respect copyright.PENANA5pScqWgP3E
"Ngốc ạ, anh vẫn nơm nớp sợ rằng em sẽ xiên anh từ sau lưng cơ à ?"103Please respect copyright.PENANAGjZzG7yxsg
Anh thấy nửa tin nửa ngờ về câu nói đó. Nhưng em hôn anh một cái vào trán làm anh thấy yên tâm hơn. Anh mong anh sẽ không phải gặp ai như cô ấy nữa. Anh muốn mình mãi được nâng niu như một đứa trẻ con trong vòng tay dịu dàng của em.103Please respect copyright.PENANA88b1sNOfXy
○○○